Get Adobe Flash player

Tìm Kiếm

Đăng nhập

Thứ năm, 01 Tháng 5 2025 08:44

Thứ Sáu Tuần 2 Phục Sinh

Posted by 
Rate this item
(0 votes)
  Thứ Sáu Tuần 2 Phục Sinh

 

 

Thứ Sáu tuần II PS – Lm. Anmai, CSsR

BIẾN ĐỔI BỞI CÁI NHÌN YÊU THƯƠNG

Trình thuật Tin Mừng hôm nay đưa chúng ta đến một trong những dấu lạ nổi tiếng nhất trong sứ vụ công khai của Đức Giêsu: phép lạ hóa bánh ra nhiều. Trong khi đó, bài đọc I trích sách Công vụ Tông Đồ thuật lại lời can thiệp đầy khôn ngoan của ông Gamaliel để bảo vệ các Tông Đồ khỏi sự đàn áp của Thượng Hội Đồng. Hai trình thuật này, tuy khác nhau về bối cảnh, nhưng lại cùng hé lộ một sự thật nền tảng: Thiên Chúa là Đấng gìn giữ và ban phát sự sống, và những ai sống và hành động trong sự thật của Người thì không gì có thể phá huỷ được.

Trước hết, hãy chiêm ngắm hình ảnh Đức Giêsu trên núi, khi thấy đám đông dân chúng kéo đến với Người. Họ không đến vì tò mò, cũng không phải vì giải trí, nhưng vì họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người làm cho người đau ốm. Họ đến với niềm hy vọng, với khát khao được chạm đến một điều gì đó vượt lên trên những vất vả thường ngày. Và Đức Giêsu, vị Mục Tử nhân lành, không dửng dưng trước đám đông ấy. Người nhìn họ với ánh mắt cảm thông và đầy tình yêu. Chính ánh mắt ấy đã dẫn đến một hành động cụ thể: Người muốn cho họ ăn, nuôi dưỡng họ không chỉ bằng Lời, mà cả bằng bánh.

Phản ứng của các môn đệ, đặc biệt là Phi-líp-phê và An-rê, phản ánh giới hạn của lý trí con người. Phi-líp-phê tính toán rằng hai trăm quan tiền bánh cũng không đủ cho mỗi người một chút. An-rê thì cho biết có một em bé với năm chiếc bánh và hai con cá, nhưng ngay lập tức ông bày tỏ sự ngờ vực: “với ngần ấy người thì thấm vào đâu!” Ở đây, chúng ta nhận ra một sự thật muôn đời: con người, khi đứng trước những nhu cầu quá lớn, thường thấy mình bất lực, giới hạn và dễ nản lòng. Nhưng chính nơi đó, khi con người ý thức sự giới hạn của mình, lại là nơi Thiên Chúa biểu lộ quyền năng yêu thương.

Đức Giêsu không tìm cách trách móc các môn đệ. Người không nói gì về sự nhỏ bé của số lượng bánh cá, nhưng nhẹ nhàng hướng dẫn: “Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi.” Người dâng lời tạ ơn, rồi phân phát bánh và cá cho dân chúng, và ai muốn ăn bao nhiêu tùy ý. Kết quả thật kỳ diệu: tất cả đều được ăn no nê, và các môn đệ còn thu lại được mười hai thúng đầy bánh thừa. Qua dấu lạ ấy, Đức Giêsu không chỉ chứng minh quyền năng trên vật chất, nhưng quan trọng hơn, Người mạc khải chính mình là Đấng nuôi dưỡng, là Đấng ban sự sống dư đầy cho nhân loại.

Đám đông thấy dấu lạ thì thốt lên: “Hẳn ông này là vị ngôn sứ, Đấng phải đến thế gian!” Họ muốn tôn Người làm vua. Nhưng Đức Giêsu rút lui, đi lên núi một mình. Vì vương quyền mà Người mang đến không phải là thứ vương quyền trần thế, dựa vào quyền lực hay sự tung hô của con người. Người là Vua của tình yêu, là Vua của lòng thương xót, là Vua của những tâm hồn biết khao khát chân lý và sự sống vĩnh cửu. Chính sự lặng lẽ rút lui ấy cho thấy rõ hơn bản chất đích thực của sứ mạng Người: không phải tìm vinh quang cho mình, mà là tỏ bày vinh quang Thiên Chúa Cha qua sự phục vụ và hy sinh.

Chuyển sang bài đọc trích sách Công vụ Tông Đồ, chúng ta gặp một bối cảnh khác: các Tông Đồ đang bị xét xử vì rao giảng danh Đức Giêsu. Thượng Hội Đồng đã từng lên án Đức Giêsu, và giờ đây họ muốn dập tắt luôn cả những người môn đệ. Nhưng giữa lúc đó, ông Gamaliel, một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu, đứng lên với lời lẽ đầy khôn ngoan và tầm nhìn vượt lên trên sự hẹp hòi của quyền lực tôn giáo. Ông nhắc lại những vụ nổi dậy trong quá khứ – như Thêu-đa hay Giu-đa người Ga-li-lê – và chỉ ra rằng các phong trào này sớm sụp đổ vì không xuất phát từ Thiên Chúa.

Lập luận của Gamaliel sâu sắc: nếu công cuộc của các Tông Đồ là do con người, nó sẽ tan biến như bao cuộc nổi loạn khác. Nhưng nếu nó là công trình của Thiên Chúa, thì không ai có thể ngăn cản, và chống lại họ tức là chống lại chính Thiên Chúa. Đây không chỉ là một cách nói khôn khéo để làm dịu cơn giận dữ của Thượng Hội Đồng, mà còn là một tuyên ngôn đức tin ngầm: rằng có những sự việc vượt quá sự tính toán và kiểm soát của con người, và trong những việc ấy, dấu tay Thiên Chúa đang âm thầm hoạt động.

Các Tông Đồ bị đánh đòn và bị cấm rao giảng, nhưng họ ra về lòng hân hoan, vì được coi là xứng đáng chịu khổ nhục vì danh Đức Giêsu. Họ không hề nản chí hay chùn bước. Trái lại, lòng nhiệt thành và đức tin của họ càng thêm vững mạnh. Họ tiếp tục loan báo Tin Mừng không ngừng, ở Đền Thờ và tại tư gia, không một nơi nào là không vang vọng danh Đức Kitô. Ở đây, ta nhận ra một cộng đoàn đầy sức sống, đầy can đảm, và nhất là đầy niềm vui – niềm vui đích thực của những người biết mình đang sống đúng trong chương trình của Thiên Chúa.

Khi nối kết hai bài đọc hôm nay, ta thấy hiện lên một mẫu số chung: đó là sự hiện diện và hoạt động của Thiên Chúa trong lịch sử con người. Trong Tin Mừng, Thiên Chúa hiện diện nơi Đức Giêsu – Đấng nuôi dân bằng tình yêu và quyền năng, nhưng lại khiêm tốn lánh mặt trước danh vọng trần thế. Trong sách Công vụ, Thiên Chúa hiện diện cách kín đáo qua lời nói khôn ngoan của Gamaliel, qua lòng trung tín can đảm của các Tông Đồ, và qua sức sống bền bỉ của cộng đoàn Giáo Hội sơ khai.

Với chúng ta hôm nay, sứ điệp rất rõ ràng: Thiên Chúa vẫn đang hoạt động, vẫn đang dưỡng nuôi chúng ta bằng Lời của Người, bằng Bí tích Thánh Thể, bằng chính cộng đoàn đức tin mà ta đang thuộc về. Có thể ta cũng cảm thấy mình bé nhỏ như năm chiếc bánh và hai con cá, nhưng nếu đặt trọn trong tay Chúa, những giới hạn ấy sẽ trở thành phương tiện để Người thực hiện những điều kỳ diệu. Có thể ta cũng đang bị thử thách, bị cấm cách như các Tông Đồ, nhưng nếu xác tín rằng công việc ta đang làm là do Thiên Chúa khởi sự và đồng hành, thì ta không sợ hãi, không lùi bước.

Hãy để tâm hồn mình được biến đổi bởi cái nhìn yêu thương của Đức Giêsu. Hãy để bàn tay mình được mở ra mà trao hiến những gì mình có, dù nhỏ bé. Hãy để đời sống mình trở nên dấu chỉ của một tình yêu không tính toán, không mưu cầu, nhưng dám yêu đến cùng như các Tông Đồ. Và nhất là, hãy sống niềm tin vững vàng vào quyền năng của Thiên Chúa – Đấng làm nên mọi sự – để ta không bao giờ trở thành kẻ chống lại những gì Người đang thực hiện giữa thế gian này.

Như vậy, trong mọi hoàn cảnh, dù là lúc dân chúng đông đảo đến với Chúa, hay khi người đời tìm cách bắt bớ và cấm cản, người môn đệ đích thực vẫn luôn trung thành, vẫn không ngừng loan báo và sống Tin Mừng. Đó chính là sự sống mới mà mùa Phục Sinh mời gọi chúng ta đảm nhận với trọn niềm vui và xác tín.

 

Lm Anmai, CSsR

 

CHÚA VẪN ÂM THẦM LÀM PHÉP LẠ VÀ GIÁO HỘI VẪN KHÔNG NGỪNG RAO GIẢNG


Giữa bao nhiêu hoang mang, chống đối và khủng hoảng, cả trong xã hội lẫn Giáo hội, câu nói của ông Ga-ma-li-ên trong sách Công vụ hôm nay lại vang lên như một ánh sáng soi đường: "Nếu quả thật là do Thiên Chúa, thì quý vị không thể nào phá huỷ được." Chính trong bối cảnh bị bắt bớ, đánh đòn và cấm đoán, các Tông Đồ lại vui mừng vì được coi là xứng đáng chịu khổ nhục vì danh Đức Giêsu. Thật lạ kỳ, khi sự đau khổ không giết chết được niềm tin mà còn là ngọn lửa hun đúc cho niềm tin ấy thêm mạnh mẽ, trở thành chứng từ sống động không thể phủ nhận.

Nhưng tại sao lại có thể như thế? Điều gì khiến cho những con người từng hèn nhát và trốn chạy khi Thầy mình bị bắt, nay lại trở nên kiên vững và bất khuất trước những hình phạt nhục nhã? Câu trả lời nằm ở kinh nghiệm phục sinh và lòng xác tín: "Phải vâng lời Thiên Chúa hơn là vâng lời người phàm." Một khi đã gặp Đấng Sống Lại, đã được biến đổi bởi Thánh Thần, thì không ai và không điều gì có thể ngăn cản người ấy rao giảng Tin Mừng.

Và đó cũng là thông điệp sâu sắc trong bài Tin Mừng hôm nay: giữa sự đói khát, bất lực và giới hạn của con người, Đức Giêsu vẫn làm phép lạ từ năm chiếc bánh và hai con cá. Ngài vẫn âm thầm làm cho cả một đám đông được ăn no, không phải chỉ là phần thân xác, mà còn là dấu chỉ cho một của ăn thiêng liêng sẽ đến – chính Thịt và Máu Ngài trong Bí tích Thánh Thể. Thế nhưng, thật lạ, Ngài không tận dụng giây phút được tung hô để củng cố vị trí trần thế. Trái lại, Ngài lánh đi, để giữ nguyên bản chất của sứ mạng: không phải là một vị vua chính trị, nhưng là Đấng Cứu Độ linh hồn nhân loại.

Từ hai bản văn Kinh Thánh hôm nay, chúng ta có thể nhận ra một mô hình hoạt động rất khác biệt với lối nghĩ thông thường của con người. Thế gian nghĩ rằng: phải có quyền lực, phải có sự ủng hộ, phải có chiến lược truyền thông thì mới làm nên chuyện. Nhưng Chúa Giêsu không cần những điều đó. Ngài cần một đức tin nhỏ bé, một tấm lòng quảng đại như của em bé kia, và Ngài có thể làm nên phép lạ. Ngài cần những môn đệ biết vâng phục, dẫu bị cấm đoán, vẫn trung thành rao giảng, và Ngài làm nên Giáo hội.

Giáo hội vẫn tồn tại qua bao thế kỷ không phải vì chiến lược khôn ngoan của loài người, nhưng vì đó là công trình của Thiên Chúa. Biết bao phong trào, giáo phái, tổ chức tưởng chừng như rầm rộ lúc khởi đầu, nhưng rồi tan biến. Nhưng Giáo hội vẫn đứng vững, dẫu yếu đuối, dẫu có lúc bị bách hại, dẫu có những vết nhơ trong dòng lịch sử. Bởi vì có một dòng máu thầm lặng nuôi sống Giáo hội, đó là niềm tin của những người như các Tông Đồ hôm nay: "Mỗi ngày, trong Đền Thờ và tại tư gia, các ông không ngừng giảng dạy và loan báo Tin Mừng về Đức Kitô Giêsu."

Phép lạ của năm chiếc bánh và hai con cá không chỉ xảy ra một lần trong lịch sử. Nó vẫn đang tiếp diễn. Hằng ngày, biết bao con người đơn sơ, bé nhỏ, dâng hiến cho Chúa chút lòng tin, chút khả năng, chút hy sinh, và từ đó, biết bao linh hồn được nuôi dưỡng. Có những người âm thầm phục vụ, không được tung hô, không được công nhận, nhưng chính đời sống họ là lời rao giảng hùng hồn. Có những người chỉ âm thầm cầu nguyện, nhưng những lời cầu nguyện ấy lại là sức mạnh đỡ nâng cho cả Giáo hội.

Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con học được sự âm thầm của Chúa, học được cách lánh đi khi người ta muốn biến chúng con thành công cụ cho danh vọng trần thế. Xin cho chúng con biết sống giữa đời mà không thuộc về thế gian. Xin cho chúng con can đảm nói "không" với những lời tâng bốc, nhưng luôn nói "vâng" với tiếng gọi của Tin Mừng.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa không cần chúng con phải có nhiều, nhưng cần chúng con sẵn lòng dâng hết. Như em bé trong Tin Mừng, chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá, nhưng khi đặt vào tay Chúa, lại trở nên của ăn cho năm ngàn người. Xin dạy chúng con dâng hết cho Chúa: dâng cả niềm tin non yếu, dâng cả những yếu đuối, những vấp ngã, những khát vọng nhỏ bé... Vì chúng con tin, Chúa sẽ làm phép lạ từ chính sự nhỏ nhoi đó.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã lên núi một mình khi bị dân chúng hiểu lầm sứ mạng. Xin cho chúng con cũng có những giây phút biết rút lui, biết nhìn lại, biết đặt lại trọng tâm đời mình trong thinh lặng cầu nguyện. Trong một thế giới ồn ào và vội vã, xin cho chúng con tìm được sự khôn ngoan để không bị cuốn vào dòng xoáy của sự nổi tiếng hão huyền, nhưng trung thành với sứ vụ yêu thương và phục vụ.

Lạy Chúa Giêsu, trong thế giới hôm nay, khi Tin Mừng dường như bị lấn át bởi muôn ngàn tiếng ồn ào khác, khi Giáo hội bị chất vấn, bị chỉ trích, bị chống đối, thì xin cho chúng con vẫn luôn xác tín: nếu đây là công trình của Thiên Chúa, không ai có thể phá huỷ. Xin cho chúng con trở nên chứng nhân như các Tông Đồ, hân hoan chịu khổ nhục vì Danh Thánh Chúa, và mỗi ngày, không ngừng loan báo Tin Mừng bằng chính đời sống mình.

Lạy Chúa, xin cho chúng con đừng sợ. Vì có Chúa đồng hành, có Thánh Thần hướng dẫn, và có tình yêu phục sinh làm nguồn sống. Xin cho chúng con trở nên chiếc bánh nhỏ bé được bẻ ra cho anh em. Và trong mọi sự, xin cho chúng con chỉ mong muốn một điều: được trở nên khí cụ trong tay Chúa, để thế giới hôm nay nhận ra: Chúa vẫn đang hiện diện, vẫn đang nuôi dưỡng, vẫn đang hành động, và vẫn đang làm nên những phép lạ của tình yêu.

 

Lm. Anmai, CSsR

Read 116 times Last modified on Thứ sáu, 02 Tháng 5 2025 06:52